Chiều hoang rụng xuống bên thềm Rong rêu ngày cũ phủ mềm lối xưa Lưng chừng màu Hạ

Trăng non nghiêng đầu núi Anh nghiêng về nơi em Rừng xanh nghiêng phố biển Nỗi nhớ về

Ngày thật ngắn, vừa bình minh… đã tối Tình thật buồn chưa vui đã vội tan Nẻo đường

Anh đã thấy Tháng Tư vừa chạm ngõ Muôn hoa cười trong nắng gió xôn xao Hương tóc

Em trở về Một ngày cuối tháng Ba Khi rét nàng bân cũng ùa về lạnh giá Cảm

Thu vàng nắng đẹp sớm mai Lặng yên góc nhỏ ngắm hoài lá rơi Thương ai nhắn nhủ

Người yêu à người có hiểu anh không Bao cảm xúc nơi cõi lòng tê tái Có khi

Chiều vô tình lối nhỏ bước qua nhau Ngược hướng đời .. nhìn nhau sao đau nhói Khẽ

Nỗi nhớ nào khắc khoải tận trong tim Khi thành phố đang chìm vào giấc ngủ Ta hoài

Mái tóc xõa buông rũ buồn rười rượi Cớ vì sao mà tức tưởi vậy em ? Hạnh